Tựa sách có liên quan đến những điều Trâm chia sẻ trong tập podcast này: Walden – Một Mình Sống Trong Rừng (tác giả Henry David Thoreau).
Cách đây vài năm, không hiểu sao mà mỗi khi đọc hay nghe cuốn sách nào thú vị bàn về cách sống, Trâm cũng rất thường hay thấy nhắc tới cái tên Henry David Thoreau – người từng… đi vào rừng mà không có rủ ai, tự dựng nhà, tự trồng đậu…, nói chung là tự túc hoàn toàn. Ông kết bạn với thợ rừng, dân làng gần đó, rồi ở hẳn trong rừng đến tận hơn 2 năm. Đúng kiểu “Họ cười tôi vì tôi không giống họ, tôi cười họ vì họ quá giống nhau”.
Sau 2 năm ở rừng, không biết Thoreau có tự “chữa lành” cho mình hay không chứ Trâm thì cảm kích lắm vì nhờ nó mà được hưởng lợi ké thành quả là cuốn sách tuyệt vời mang tên Walden – Một Mình Sống Trong Rừng (may quá ông còn chịu trở về!).
Mặc dù chuyện bắt chước 100% theo lối sống này là hoàn toàn bất khả thi nhưng ít nhất nó đã giúp Trâm củng cố niềm tin rằng, trên đời này vẫn có tồn tại một cách sống, cách nghĩ giản đơn, chân thật và thuần khiết đến như thế.
“Đơn giản, đơn giản, đơn giản! Hãy để mọi chuyện của bạn là hai hoặc ba, chứ đừng là một trăm hay một ngàn. Thay vì một triệu, hãy đếm đến năm…
…Tôi muốn sống thật cường tráng và giản đơn như người Sparta, gạt bỏ khỏi cuộc sống tất cả những gì không phải sống đích thực, dồn cuộc sống vào một góc, giảm nó đến tối thiểu.
…Tôi đi vào rừng bởi vì tôi muốn sống thong dong, chỉ đối diện với những sự kiện tinh tuý nhất của cuộc sống, và không để đến khi tôi gần chết mới khám phá ra rằng mình chưa hề sống.”
Hoàn toàn không phải nói quá khi ví Walden – Một Mình Sống Trong Rừng là cuốn sách có quãng thời gian thưởng thức lâu nhất trong đời Trâm, tính tới thời điểm này. Vừa sách giấy vừa sách nói mà nhâm nhi suốt mấy năm trời rồi mới được có nửa cuốn. Lý do là bởi vì cứ xong một đoạn hay một trang là bị mắc ngừng lại để nghiền ngẫm.
Tập podcast này là Trâm mượn hình ảnh ví von của ông Thoreau để chia sẻ về chuyện giao tế với xã hội vào giao tế với chính mình.