Bạn có đang cảm thấy áp lực phải thể hiện trên mạng không? Bạn có cảm thấy được là mình trong những câu bạn viết, những lời bạn nói không? Bạn có tận hưởng hành trình này không? – 3 câu hỏi dành cho những ai đang đau chân mỏi gối với hành trình không hồi kết của việc xây dựng thương hiệu cá nhân.
Hôm trước tôi đọc bài viết “Becoming nobody” của Cosmic Writer Hà Minh. Bài có nói về ý rằng những cái nhãn dán của định vị thương hiệu cá nhân đến lúc nào đó có thể trở thành tấm áo chật chội cho sự phát triển thực tế của một cá nhân.
Trong đó Hà Minh đặt ra 3 câu hỏi trên, dành cho những ai cũng đang đau chân mỏi gối với hành trình không hồi kết của việc xây dựng thương hiệu cá nhân.
Và rằng, nếu câu trả lời lần lượt là có-không-không, thì bây giờ nên là lúc để phản tư.
May quá, câu trả lời của tôi không phải vậy, mà là có-có-50:50.
Cái sự rắc rối nằm ở chỗ 50:50 ấy. Và tôi cũng vẫn mắc suy nghĩ, mắc tự vấn.
1. Mình có đang cảm thấy áp lực phải thể hiện trên mạng không?
Có, rất có.
Đó là khi bỗng một ngày tôi thấy có lỗi khi bỏ bê quá lâu không viết bài blog, không thu âm audio nào cho kênh podcast, không quay video nào…
Rồi tôi thấy mình tốn hàng giờ để trả lời bình luận mỗi ngày trên mạng. Trả lời người này mà không trả lời người kia thì kỳ, mà trả lời hết thì hết ngày hết giờ.
Rồi tôi thấy mình lên xuống cảm xúc theo hàm lượng dopamine tạo ra từ nút báo “Notification” của facebook, biểu tượng trái tim, biểu tượng like cho bài post…
2. Mình có cảm thấy được là mình trong những câu mình viết, những lời mình nói không?
Có luôn! Có quá trời!
Bởi vì tôi thường chỉ thoải mái khi nói và viết những điều mình thực sự nghĩ.
Thật ra tôi nghĩ nhiều lắm, nhưng chọn lọc những điều tích cực và phù hợp để nói hay viết thôi. Và ở giây phút tôi nói/viết ra ấy, 100% luôn là suy nghĩ thật.
3. Mình có enjoy hành trình này không?
50:50.
“Có” là khi tôi thấy đã cái nư khi chia sẻ được điều mình tâm đắc, và truyền cảm hứng cho ai đó tìm đến một cuốn sách, một tác giả hay chỉ đơn giản là thấy vui vẻ hơn, tích cực hơn một chút so với trước.
Và “không” là khi tôi thấy mình đang đọc vội một trang sách, lướt nhanh một cuốn sách chỉ để tìm ra ý hay để chia sẻ.
“Không” cũng là khi tôi thấy cái nhãn nào cũng là “false identity” vì nó không nói hết được con người thật của mình.
Với tôi, mọi đáp án cho câu hỏi “Tôi là ai đi qua chốn này, và ai là tôi trong cuộc đời tôi đây?” đều đúng – ở một thời điểm nào đó. Còn sau đó thì, nó sẽ thay đổi, vẫn sẽ đúng theo một cách khác.
Và ở khúc giữa của 2 sự thay đổi đó, mình cứ thoải mái “becoming nobody” thôi.
Còn bạn, bạn có mắc… suy nghĩ khi nhìn thấy 3 câu hỏi trên không?
Và nếu có thì đáp án của bạn là gì?
Cuối tuần lắc não chút chơi cho vui!
Bật mí: Tôi đặc biệt thích cảm giác đang là “không ai cả” khi nhìn lên một tán cây rộng lớn, nhìn ra đại dương bao la hoặc những biển trời mây núi hùng vĩ… Con người chúng ta quá nhỏ bé so với những điều đó, và quan trọng hơn là, những nỗi âu lo đời thường cũng trở nên bé nhỏ theo!