Những ngày đó, mỗi tối về đến nhà mình chỉ muốn nằm úp người trên giường. Không hiểu sao những lúc mệt mỏi về mặt thể chất, mình chỉ cần nằm ngửa vài giây là chìm vào giấc ngủ rất dễ dàng. Nhưng còn khi mệt mỏi tinh thần, mình chỉ muốn nằm úp. Cứ như thể khi mình quay lưng đi để không còn nhìn thấy thế giới này thì thế giới này cũng sẽ chẳng thể nhìn thấy mình nữa.
Và khi nằm úp người như vậy, mình tưởng tượng ở “phía bên kia bầu trời”, xuyên qua lõi Trái Đất, biết đâu có một ai đó cũng đang mệt mỏi như mình, và cũng đang muốn trốn chạy khỏi thế giới của họ. Vậy thì, có khác nào mình và người đó đang trao nhau một cái ôm thật ấm?
Rồi mình nhận ra điều kỳ diệu của cuộc sống này chính là sự kết nối. Bằng cách nào đó chúng ta sẽ luôn kết nối với ai đó, và rất nhiều ai đó. Cho nên, dù đang trải qua bất kỳ khổ ải gì, chúng ta cũng không cô đơn. Chân lý ấy khiến mình dễ đi vào giấc ngủ hơn trong những ngày khó khăn.
Mình của hôm nay dù chưa chắc đã đủ đầy 100% nhưng ít nhất đã không còn phải tìm kiếm sự kết nối bằng trí tưởng tượng nữa. Mình biết mình cần gặp ai và cần đặt ra những câu hỏi gì khi có một vấn đề cần thêm góc nhìn mới. Cũng may quá và biết ơn quá khi những người cần gặp thì luôn gặp được vì họ chưa bao giờ nói lời từ chối mình.
Mình tin rằng khi một người biết họ không cô đơn thì họ hoàn toàn có khả năng tự sưởi ấm lòng mình bằng những kết nối lành mạnh, chứ không nhất thiết phải mỏi mòn chờ đợi ai đó đến quàng “chiếc khăn gió ấm” cho mình.