Thuở nhỏ hai chị em rất thân thiết, nhưng sau này đứa nào cũng sớm “thoát ly gia đình” nên mỗi lần về nhà toàn tám chuyện vui chứ hiếm khi có thời gian lắng đọng lại để kể cho nhau nghe về hành trình trưởng thành của mình.
Và rồi giống y hệt cảm giác khi mình khai vấn cho bạn bè thân thiết, mình bất ngờ trước phiên bản lung linh xinh đẹp của đứa em sống cùng một nhà mà trước giờ mình chưa bao giờ nhìn thấy!
Lúc nhỏ em gái mình da dẻ đen đúa vì cháy nắng. Ba mẹ vì muốn có con trai từ trước nên sau pha “té ngửa” vì giới tính con không như kỳ vọng đã cho em ăn mặc và cắt tóc y chang con trai. Cho nên, ngoại hình của em cứ gọi là nửa nạc nửa mỡ, không hề ra dáng một cô bé gái chứ đừng nói gì đến dễ nhìn hay xinh xắn. Mà thú thật mấy vụ đặc điểm ngoại hình này phải đến phiên khai vấn mình mới nhớ lại, chứ vì là chị em một nhà nên mình vốn đâu để ý gì vẻ ngoài của nhau.
Cũng nhờ khai vấn cho em, mình mới biết chuyện thuở nhỏ, có lần em đến nhà bạn chơi còn bị người nhà của bạn đuổi về vì “nhìn mày xấu đến phát chán”. Có khi một người lớn dẫn những đứa trẻ khác đi xem kịch nhưng không cho em đi, còn nói rằng “đi coi có hiểu gì không mà đi?”.
Những câu nói ấy có vẻ như “đâu phải chuyện gì to tát”, nhưng thực ra mình biết một đứa trẻ rất dễ tin vào điều người lớn nói. Cá nhân mình từng tin lời hứa tặng quà của một người lớn mà chiều nào cũng “đón đường” đòi quà mãi nhiều tháng ròng, vì tin rằng người lớn ấy chỉ quên thôi chứ không thể nào thất hứa với mình được. Và kết quả là… người lớn ấy thất hứa đến tận bây giờ. Như trong trường hợp của em mình, nghe kể mấy chuyện này, mình buồn vô cùng vì biết nó sẽ rất dễ có xu hướng cho rằng bản thân mình chưa đủ đẹp, chưa đủ giỏi, chưa xứng đáng để có được điều tốt đẹp như những đứa trẻ khác có vẻ ngoài sáng láng hơn.
Và rồi mình tự hỏi rằng, một người chị như mình lúc đó đang ở đâu để em mình bị đối xử như vậy?
Thì câu trả lời là: mình bận… học giỏi, mình bận… vẽ đẹp (hồi nhỏ mình có sở thích vẽ sao chép những bức tranh, ảnh hoặc nhân vật trong truyện tranh). Mình nào hay mỗi khi ai đó khen mình thì đôi khi lại vô tình thòng thêm một câu cho em mình “Đứa này thì giỏi giang như vậy, ai như đứa kia…”.
Không biết có phải do thấy được suy nghĩ đó hay không, em kể tiếp rằng thuở nhỏ, mình chính là tấm gương lớn để em học theo. Thấy chị đọc sách, em bắt chước đọc sách. Thấy chị vẽ đẹp, em hỏi bí quyết và bắt chước vẽ. Đến mình thậm chí còn không nhớ nhưng em bảo học lóm từ chị vì chị hay nói “đừng để lãng phí thời gian, mà phải làm việc gì đó có ích”. Sau này ra ngoài làm ăn, em ngạc nhiên khi nghe thấy người ta gọi mình là “con mọt sách”, thầm nghĩ “cỡ như mình mà cũng ‘bị’ gọi là mọt sách sao?”. Rồi em còn tiếp tục luyện tập vẽ để tặng bạn bè và được nhiều người khen ngợi…
Hoá ra có những nét đẹp mà hiếm ai nhìn thấy ở em thì em lại nhìn thấy rõ ở bản thân mình. Đó là sự cầu thị, cầu tiến, ham học… lóm. Nghe một người nói 10 điều, em lọc ra 7 điều dở và học 3 điều hay ho (may quá chắc nhờ vậy mà những điều dở ẹc mình nói em đã quên sạch!). Sau này em cùng chồng kinh doanh quán ăn, không ai vượt qua em ở khả năng đào tạo cùng lúc nhiều nhân viên từ chưa biết gì đến… rất biết gì và này nọ.
Đến khi viết những dòng này, mình vẫn còn day dứt vì tưởng tượng giá như lúc nhỏ biết được rằng em gái đang xem mình là một tấm gương, ắt hẳn mình đã làm tốt hơn rất nhiều rồi.
Nhưng mà, mình nay dần học được cách bao dung với chính mình hơn. Vì mình biết, chỉ có như vậy thì mình mới có thể bao dung với người khác được.
Vậy thì, thay vì tiếc nuối vì mình đã không làm tốt hơn trong quá khứ, mình chỉ có một cách duy nhất là làm tốt hơn ngày hôm qua. Như cách nói của Jim Rohn là “Đừng chỉ đơn thuần là sống thêm một năm. Thay vào đó, hãy tập hợp tất cả những năm bạn đã trải qua và đầu tư tất cả vào năm tiếp theo. Đừng chỉ đơn thuần là có thêm một cuộc đối thoại. Thay vào đó, hãy tập hợp tất cả những cuộc đối thoại của bạn trong quá khứ và đầu tư tất cả vào cuộc đối thoại tiếp theo.”
Cũng thật may mắn vì em mình có nội lực mạnh mẽ hơn mình nghĩ, không để bị trì kéo bởi niềm tin giới hạn do nhiều người khác do vô tình hay hữu ý gieo vào lòng em. Và mình còn vui mừng hơn nữa khi hỏi em “Nếu không còn phải lo chuyện kiếm tiền nữa thì em sẽ làm gì để hạnh phúc hơn?” và nhận được câu trả lời rằng “Em thấy mình đã hạnh phúc rồi, em không cần gì hơn. Em không cần du lịch đâu xa, chỉ cần được ngồi sau lưng người mình yêu thương thì dù chỉ là chạy xe lòng vòng quanh nhà em cũng thấy vui, giống như hồi nhỏ em ngồi sau xe đạp để chị chở đi chơi vậy”.
Còn ai có thể hạnh phúc hơn người biết hạnh phúc ở hiện tại trong những điều kiện bình thường như vậy?