Ngoại là người bạn lớn đầu tiên của tôi – người mà tôi dành nhiều thời gian nhất trong 18 năm đầu đời, người truyền cho tôi sở thích đọc sách, tình yêu thương động vật, óc hài hước, người truyền cảm hứng cho tôi về lối sống tích cực và độc lập.
Gần đây, gia đình tôi có một sự việc quan trọng mà tôi ví như sự kiện “Tiệc trăng m-á-u”, như tên của một bộ phim. Nghĩa là, có một sự kiện xảy ra, dẫn đến hé lộ những góc nhìn hoàn toàn khác về những người mà tôi nghĩ là đã hiểu rất rõ, bao gồm cả chính bản thân mình.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự tập trung nói chuyện với ngoại một cách nghiêm túc, như hai người trưởng thành với nhau. Lần đầu tôi biết về nguyên tắc sống của ngoại. Ngoại nói ngoại tự tin rằng khi ngoại yêu cầu sự giúp đỡ của em út hay con cháu trong nhà, ai cũng sẽ giúp ngoại. Lý do: vì ngoại đã luôn giúp họ trước rồi. Ngoại lúc nào cũng có t.iề.n trong người tuy không giàu có gì, là vì luôn sống cần kiệm.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy như lần đầu thực sự trở thành “người lớn”.
Ký ức của tôi tua về thời tiểu học, mặc bộ đồ may ké vải của ngoại đến lớp học thêm rồi bị bạn bè chọc. Tôi về nhà kể lại, ngoại lần đầu dẫn tôi đi mua bộ quần áo “mặc cho giống con nhà người ta”. (Lúc đó tôi mới thấy tầm quan trọng của việc học sinh mặc đồng phục đi học). Rồi tôi nhớ lần đầu tôi có kinh nguyệt, ngoại cũng là người hướng dẫn tôi dùng miếng băng vệ sinh đầu tiên.
Tôi lại nghĩ về thời thơ ấu, xin ti.ền ngoại mua thứ gì ngoại cũng cho. Có lẽ vì thế mà tôi lại hiểu chuyện sớm, chỉ xin thứ gì cần thiết. Nếu áng chừng đắt ti.ền, tôi sẽ không xin. Vì tôi biết, nếu xin thì ngoại cũng sẽ cho.
Giờ tôi hiểu, những nguyên tắc sống độc lập để không phải phiền đến ai có lẽ đã dần thấm vào máu mình. Sự chín chắn trước tuổi và dễ dàng kết nối, nói chuyện với những người bạn lớn tuổi, tôi cũng hiểu nó đến từ đâu. Tình yêu sách do ngoại truyền lại thật sự vừa đem đến niềm vui cho tôi thuở nhỏ vừa cứu rỗi cuộc đời tôi khi đi qua những chặng khó khăn để học cách làm người trưởng thành.
Ngày tôi tốt nghiệp đại học, tuy ngoại không đến dự nhưng tôi biết ngoại là người góp công lớn nhất cho tấm bằng ấy. Không có ngoại, con đường học hành của tôi chắc đã sớm dừng lại từ lâu.
Nếu ngoại có thể đọc được những dòng này, tôi muốn ngoại biết là: ngoại là người bạn lớn tuyệt vời nhất mà tôi từng có!
Tôi biết khoảng cách thế hệ khiến ngoại có những mối bận lòng mà tôi không thể chia sẻ, cũng như tôi có những suy nghĩ mà ngoại khó thể hiểu được. Nhưng tôi biết ơn vô cùng vì tình yêu thương vô điều kiện và sự ủng hộ “mù quáng” ngoại luôn dành cho mấy chị em tôi!
Đây là bài tôi viết trong chưa đầy 30 phút ở buổi sinh hoạt Writing Jam của team LIVE.CODE. Đầu buổi nói với mọi người rằng “hôm nay mình sẽ hướng ngoại lên!”, thế là nhận được đề bài rồi viết về bà ngoại. Thiệt là “hướng ngoại” quá mà!
May quá tôi vẫn kịp đăng bài trong tháng 10 – tháng chúng ta nghĩ nhiều về những người phụ nữ trong đời mình!


