Bạn đã bao giờ để dành một điều gì đó tốt đẹp “cho sau này”? Một chiếc váy đẹp chỉ mặc khi có dịp thật đặc biệt. Một bộ ly tách xinh xắn vẫn còn nguyên tem trong tủ bếp. Một kế hoạch đầy háo hức bị trì hoãn “khi nào rảnh sẽ làm”…
Chúng ta trì hoãn hạnh phúc nhiều hơn mình tưởng! Tại sao chúng ta không tận hưởng những điều tốt đẹp ngay khi có thể?
Mấy ngày trước, nhỏ em Trâm thấy mẹ vẫn đang đi chiếc xe đạp cũ – chiếc xe mà Trâm từng đạp đi học tận hồi cấp hai, cấp ba. Nhà có dư một chiếc xe đạp mới nên nó đem về tặng mẹ. Hai chị em còn làm “công tác tư tưởng” khá kỹ, bảo mẹ mang chiếc cũ chuyển cho chỗ ve chai, để nó được tái sinh vào chuyện gì đó có ích hơn. Xe cũ đến mức tặng ai cũng áy náy. Vậy mà mấy hôm sau hỏi lại, mẹ vẫn đi xe cũ.
Xe mới thì đem cất gọn vào góc kho – nơi đã chất 1.001 món đồ “để dành” dùng không dùng bỏ không bỏ.
Chuyện đó khiến Trâm nhớ đến ngoại. Ngoại có thói quen mua bát đĩa đẹp về rồi… đem cất. Chỉ những dịp đặc biệt như đám giỗ hay khi có khách mới lấy ra dùng. Còn ngày thường, cả nhà ăn cơm bằng mấy chiếc chén cũ, đũa ngắn dài cong thẳng không cái nào giống cái nào. Có lần, Trâm cầm một vốc đũa lên, đếm được gần chục chiếc mà không có hai chiếc nào thật sự là một đôi.
Rồi Trâm lại nhớ đến người cô. Có hôm cô gọi điện đúng lúc Trâm đang đi uống nước với bạn. Cô buột miệng hỏi: “Sao đi chơi sướng dữ vậy?”. Trâm cũng buột miệng đáp lại: “Dạ chứ có gì đâu mà khổ?”, nào ngờ lại khiến cô khựng vài giây.
Người lớn trong gia đình Trâm (và có lẽ là rất nhiều gia đình khác) lớn lên trong giai đoạn thiếu thốn đủ điều, đến mức bây giờ, chuyện tận hưởng điều gì đó tốt đẹp lại chẳng dễ dàng. Cứ là phải để… dùng sau.
Chính vì lẽ đó, chuyện tích trữ đồ đạc từ lâu đã trở thành “con voi trong phòng” giữa Trâm và người thân. Nhiều năm trước, mỗi Tết, Trâm hì hục dọn đồ ra bỏ, chỉ để sau đó ngoại lại cất ngược trở vô. Cứ thế… cho đến khi có người bỏ cuộc. Và người đó, là Trâm!
Nếu bạn giống Trâm, thích những không gian chỉ chứa những điều thật sự có ích và có ý nghĩa, chắc bạn sẽ hiểu cảm giác này. Và nếu bạn cũng giống Trâm, có niềm vui dù nhỏ bé thế nào cũng tận hưởng liền, hoặc chỉ trì hoãn đôi chút để đạt được điều xứng đáng hơn, chắc chắn bạn sẽ hiểu Trâm hơn nữa.
Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ!
Bạn có đang trì hoãn một niềm vui nào không?
Có món đồ nào bạn từng hào hứng mua về rồi… để quên nhiều năm trong ngăn tủ?
Hay có điều tốt đẹp gì bạn từng muốn làm nhưng lại luôn để dành “sau này”?


