Phía bên kia nỗi sợ là con người mà ta muốn trở thành

Gần đây có một ca khai vấn gợi mình nghĩ nhiều về niềm đam mê và nỗi sợ.

 

Mình tạm gọi thân chủ là Hoa.

Hoa là một cô gái đang ở độ tuổi hai mươi, được mọi người xung quanh nhận xét là sáng tạo, tinh tế và hài hước. Dù trong chuyện học hành hay công việc, chỉ cần một khi đã quyết định chọn lựa thì Hoa luôn nỗ lực hết mình.

Nhờ tinh thần luôn phấn đấu đó, khi chọn thi đại học vào ngành dược theo sự định hướng của gia đình “vì thuốc thì thời nào cũng cần”, Hoa thi đậu vào ngôi trường đại học dược danh giá được nhiều người ao ước. Đến khi ra trường đi làm cho công ty lĩnh vực dược phẩm, Hoa cũng lọt vào top những nhân viên nổi trội trong đội nhóm.

Tuy nhiên vấn đề nằm ở chỗ, hầu như Hoa luôn phải phân vân khi đứng giữa một lằn ranh thường trực. Một bên là đi tiếp với ngành dược mình đã chọn vốn đang dần trở thành vùng an toàn lý tưởng. Còn một bên là theo đuổi niềm đam mê nghệ thuật mà bản thân đã muốn chôn vùi từ lâu nhưng không thể.

Khao khát tìm một môi trường để có thể tự do sáng tạo và kết nối với nhiều người, Hoa vẫn hết lần này đến lần khác giữ mong muốn đó chỉ ở dạng suy nghĩ. Nguyên nhân là vì Hoa luôn cảm thấy kém tự tin vào bản thân và chưa bao giờ đủ can đảm để thực sự bứt ra khỏi vùng thoải mái mà mình đã gắn bó quá lâu.

Lời chia sẻ đáng nhớ từ Hoa

Khi được mình hỏi về thành tựu trong quá khứ, Hoa mới nhớ lại về một số lần thử sức làm thứ gì đó mới mẻ để thoả đam mê. Và ngạc nhiên thay, Hoa nhận ra bản thân đã từng gặt hái được nhiều trái ngọt.

Để được kết nối và gặp gỡ thêm nhiều người, Hoa chủ động tham gia các hoạt động thiện nguyện, dự án cộng đồng. Để được làm nghệ thuật, Hoa xung phong nhận lãnh các phần việc liên quan đến thiết kế. Để được thể hiện bản thân và chia sẻ nhiều hơn, Hoa giành vị trí thuyết trình và các hoạt động liên quan đến ngoại giao, điều phối…

Dù biết khó khăn, Hoa vẫn cho bản thân có nhiều cơ hội vượt qua thử thách. Có việc thành công, có việc chưa hoàn hảo như kỳ vọng, nhưng sự nỗ lực và chuẩn bị kỹ càng của Hoa đã được chính bản thân và tập thể ghi nhận. Và sự thật là, chỉ riêng sự ghi nhận chính mình thôi đã là một phần thưởng lớn cho bất kỳ ai rồi.

Trước khi gặp mình, Hoa vừa ra quyết định thay đổi môi trường làm việc phù hợp hơn với niềm đam mê. Biết rằng lại thêm một lần nữa đưa mình vào thế khó, Hoa nghĩ “Nếu bây giờ không làm thì không biết bao giờ mới làm được!”.

Mình tin rằng sự nỗ lực đến cùng với lựa chọn của mình đã từng và sẽ tiếp tục mang đến cho Hoa nhiều phước lành.

Và mình cũng tin rằng, phía bên kia nỗi sợ chính là con người mà chúng ta muốn trở thành. Chỉ cần bước qua nó, và cảm ơn nó vì đã giúp mình trưởng thành hơn, lớn mạnh hơn!

Mình mong chờ ngày gặp lại Hoa ở một phiên bản mới lấp lánh và đầy đam mê. Lúc đó, tụi mình đã có cái hẹn sẽ cùng nhau đàm đạo về hai cuốn sách Nghệ Thuật Tinh Tế Của Việc Đếch Quan Tâm và Cuộc Đời Của Pi.

Mình rất mong chờ ngày đó!

Share
Pin
Tweet

Để lại nhận xét

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

instagram:

[instagram-feed type="hashtag" hashtag="#vamtamthemelafeminite"]