Câu trích dẫn “sự thật hết hồn” này của Henri Estienne, với mình là một “sự thật đáng buồn” thì đúng hơn. Thật tiếc vì mình không nhớ đã bắt gặp nó trong cuốn sách nào.
Nhưng cái sự đáng vui trong điều đáng buồn này là khơi gợi cho mình một số câu hỏi để tiến về phía trước:
Mình có thể làm gì để thực tế này bớt buồn hay không?
Và nó có phải là một thực tế mình buộc phải chấp nhận?
Mình có thể cố gắng để hiểu sớm một số thứ lúc còn tuổi trẻ, để đến tuổi già sẽ “trong tâm tư không tiếc nuối nhiều” (như ca từ một bài hát của Đen Vâu) vì mình chưa từng làm điều gì đó?


