Qua khoảnh khắc đón nhận “thông điệp vũ trụ”, tôi càng thấm thía ý nghĩa của việc kiên nhẫn cho “lượng đủ” thay vì cưỡng cầu đốc thúc để nhanh có “chất” – tức kết quả nhanh. Lượng đổi thì tự khắc chất đổi.
Trưa nay tôi ăn bữa cơm thanh đạm với bắp cải luộc và mắm nêm. Hũ mắm nêm này do ba tôi gói ghém để tôi mang đi trong lần trước về nhà. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm yêu thương vô hạn với ông!
Tôi nhớ về câu nói của cô em bạn tại buổi tối cách đây ít hôm, khi hai đứa cùng ngồi uống bia. Hôm đó, tôi kể sơ cho em nghe câu chuyện tôi dần “chuyển hóa cảm xúc” về ba mình sau khi đọc được câu chuyện về cuộc đời nhà văn Anton Chekhov trong cuốn sách “Những quy luật của bản chất con người” của Robert Greene.
Em mới nói rằng: “Vì chị nặng lòng với những câu hỏi nên chị mới đi tìm lời giải và chị mới tìm thấy đáp án trong thông điệp ấy. Chứ người khác cùng đọc chưa chắc đã nhìn thấy ý nghĩa như chị”.
Và em còn nói ý đại khái: khi mình không còn “thần thánh hóa” cha mẹ thì mình mới có thể yêu thương họ một cách trọn vẹn.
Giờ ngẫm lại tôi thấy cả hai ý này đều đúng, ít nhất là trong trường hợp của tôi.
Ăn xong bữa trưa nay, tôi mới tự hỏi: Căn nguyên niềm yêu thương vô hạn này đến từ đâu? Chẳng lẽ nó đến từ hũ mắm nêm? Chẳng lẽ nó đến từ cuộc trò chuyện trong buổi tối với cô em? Hay là nó đến từ những đêm tôi trằn trọc với những câu hỏi về chuyện gia đình mình?… Hóa ra đáp án là: vì tôi đã nặng lòng đủ với những câu hỏi, nên đáp án sẽ đến, dù là với hình hài gì. Đó có thể là câu chuyện trong sách, câu nói của người nào đó, dòng quote ngắn trên mạng xã hội… Khi tôi dồn sự chú ý đủ lâu và đủ sâu vào một mối bận tâm, “vũ trụ” sẽ gửi “tín hiệu” đến. Đủ lượng thì sẽ sinh chất, đơn giản vậy thôi.
Và khi tôi đủ khiêm nhường lùi lại để thẳng thắn nhìn vào sự con người phàm phu của mình, tôi thấy điều quan trọng nhất đọng lại là tình yêu thương. Tôi yêu thương con người rất đỗi phàm phu của mình, để rồi tôi thấy thật ngớ ngẩn khi ép người khác – ở đây là ba tôi – vào một cái khuôn thiên thần xinh đẹp. Thật quá đáng làm sao!
Điều khiến tôi xúc động nhất là bỗng dưng, vào lúc múc mắm nêm ra chén, vũ trụ gửi đến tôi một thông điệp khiến tôi rơi nước mắt: “Ba tôi đã cố gắng hết sức để làm những điều trong khả năng của mình, ví dụ như chuẩn bị cho con những món ăn ngon nhất mà nó thích“. Cái điều bình dị này, đâu phải đứa trẻ nào cũng may mắn có được!
Niềm may mắn này thật sự là một phước lành mà tôi nên cảm thấy biết ơn thay vì hờn dỗi và trách móc số phận vì không cho tôi có một người cha như “cha nhà người ta”.
Qua khoảnh khắc đón nhận “thông điệp vũ trụ” này, tôi càng thấm thía ý nghĩa của việc kiên nhẫn cho “lượng đủ” thay vì cưỡng cầu đốc thúc để nhanh có “chất” – tức kết quả nhanh.
Biết ơn vũ trụ vì đã luôn đứng về phía tôi và cho tôi thấy mình đã nhận được nhiều phước lành đến thế nào!
Biết ơn vũ trụ vì đã luôn rắp tâm làm mọi thứ để cho tôi được hạnh phúc!
Đúng vậy, vũ trụ này luôn rắp tâm làm mọi thứ để chúng ta được hạnh phúc! Đây là điều tôi được Matthew McConaughey truyền cảm hứng trong cuốn hồi ký “Greenlights” của anh: “I’ve never felt like a victim. I have a lot of proof that the world is conspiring to make me happy”.
Tôi thật không thể tìm được một lời giải nào hợp lý hơn!


