Cuối tuần trước, như thường lệ mình chờ cô lao công đến lau dọn nhà cửa.
Thấy cô đi khập khiễng chân thấp chân cao, hỏi ra mới biết cô vừa bị té xe.
Cô trạc tuổi mẹ mình.
Mình liền nghĩ đến việc muốn mua cho cô món gì đó ngon ngon, nhưng không biết phải làm sao vì lần nào mời nước cô cũng từ chối không uống bao giờ. Nghĩ tới nghĩ lui, mình quyết định lì xì cô ít tiền, dù biết nhiều khả năng cô cũng không lấy.
Đúng như dự đoán, cô từ chối.
Mình chơi chiêu cuối: dùng tình cảm để thuyết phục. Mình nói “Cô cầm lấy về mua món gì ngon ngon ăn cho mau lại sức, nãy
thấy cô đi cà nhắc con thấy thương lắm!”.
Thế là cô… gục ngã, chịu nhận món quà nhỏ của mình.
Con người ta kể cũng thật lạ, mạnh mẽ với nhiều thứ nhưng rất dễ mềm lòng với tình thương.
Nói chứ lúc bật ra câu “chiêu cuối” đó, mình cũng không khỏi bất ngờ với chính mình. Từ nhỏ tới lớn trong gia đình mình, cũng như rất nhiều gia đình xung quanh khác mà mình biết, mọi người không quen nói những lời yêu thương “sến súa” kiểu vậy. Nhưng nay mình luyện tập thay đổi dần, vì mình đã thấy được rất nhiều điều tích cực đã xảy ra sau khi những ngôn từ tích cực và tử tế được thốt lên.
Mình từng đọc trong cuốn sách Mặt Dày Tâm Đen rằng, chúng ta rất dễ bị cuộc đời này “cướp đi” niềm tin vào những điều tốt đẹp, để lại ta không còn gì ngoài nỗi cay đắng trong lòng. Lúc đó, ta rất khó để đối xử dịu dàng với những người khác.
Có lẽ mình còn may mắn, chưa bị “trấn lột” quá thô bạo trong cuộc hiện sinh này. Rất không liên quan nhưng lúc đứng từ phía sau nhìn dáng cô lao công ốm nhom khập khiễng bước đi, tự nhiên mình muốn chực khóc. Bởi vì lúc đó trong lòng mình đang có một nỗi mệt mỏi và cay đắng chẳng thể tỏ bày cùng ai. Nhưng mình bỗng muốn đối xử dịu dàng với ai đó, như mình muốn bản thân cũng được đối xử y hệt như vậy.
Mình chẳng thể lý giải được sự kết nối có vẻ như rất không liên quan giữa hai sự kiện này.
Sau đó, cô lau dọn nhà như thường lệ. Thường thì lúc nào mình cũng tiễn cô về rồi mới tiếp tục làm việc. Nhưng hôm đó trong lúc chờ, mình chợp mắt ngủ một giấc ngon lành. Sực tỉnh ra thì cô đã ra về lúc nào không hay.
Có lẽ nhờ giấc ngủ ngon bất chợt đó, niềm vui nhẹ nhàng vì làm được điều gì đó có ích dù nhỏ bé, mình thấy lòng nhẹ nhõm đi nhiều lắm.
Và có lẽ việc cho đi một ít dịu dàng trong khả năng đã là một cách để mình cảm nhận được sự dịu dàng của cuộc đời này rồi.
Nó có thật, mình tin vậy!